Ngày ấy, trong một góc nhỏ của thành phố náo nhiệt, có một chàng trai tên Minh – đôi mắt sáng rực khát vọng và đôi tay run run khi lần đầu gõ lệnh mua cổ phiếu. Anh chẳng có gì ngoài vài triệu đồng còm cõi và một giấc mơ cháy bỏng: làm chủ thị trường chứng khoán, nơi những kẻ tầm thường có thể hóa thành huyền thoại. Thị trường với anh như một đại dương mênh mông, vừa quyến rũ vừa đáng sợ, nơi từng con sóng có thể nâng bạn lên trời hoặc nhấn chìm bạn xuống đáy.
Minh lao vào học hỏi như kẻ đói khát tri thức. Đêm đêm, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, anh cắm mặt vào báo cáo tài chính, những con số nhảy múa như kể anh nghe câu chuyện của từng doanh nghiệp. Anh vẽ biểu đồ, nghe podcast, xem livestream – bất cứ thứ gì có thể giúp anh hiểu rõ hơn về trò chơi này. Anh học cách kìm nén trái tim đang đập thình thịch mỗi khi giá cổ phiếu rung lắc, học cách đặt lệnh cắt lỗ dù lòng đau như cắt, và học cách đứng ngoài nhìn thị trường như một con diều hâu rình mồi. Dần dần, những khoản lãi nhỏ lấp ló như ánh sao giữa đêm đen, rồi bùng nổ thành cả một dải ngân hà rực rỡ.
Rồi một ngày, trong lúc lật giở hàng tá tài liệu nhàm chán, mắt Minh sáng lên như kẻ vừa tìm thấy kho báu. Một cổ phiếu lọt vào tầm ngắm – một viên kim cương thô giữa đống đá vụn của thị trường. Công ty đó nhỏ bé nhưng mạnh mẽ: lợi nhuận tăng vọt như ngọn lửa bùng cháy, ban lãnh đạo thẳng thắn như những samurai trọng danh dự, và ngành nghề kinh doanh đang đứng trước một cơn sóng thần tiềm năng. Minh đặt cược tất cả, không phải bằng tiền, mà bằng niềm tin mãnh liệt. Anh mua vào khi chẳng ai để ý, khi giá còn rẻ như một món đồ bỏ đi trong cửa hàng cũ.
Và rồi, như một cơn lốc xoáy bất ngờ, cổ phiếu ấy vụt sáng. Giá tăng từng giờ, từng phút, như ngựa hoang phi nước đại không gì kìm hãm. Báo chí gầm lên những tiêu đề giật tít, diễn đàn sôi sục như tổ ong bị chọc, và cái tên Minh bỗng trở thành tâm điểm. “Thằng nhóc đó đã chọn đúng mã thần thánh!” – họ thì thầm, rồi hét lên, rồi tung hô. Tài khoản của anh nhân ba, nhân năm, rồi nhân mười chỉ trong vài tuần ngắn ngủi. Bạn bè vỗ vai, đồng nghiệp nhìn anh bằng ánh mắt vừa ghen tị vừa kính nể, còn những kẻ xa lạ nhắn tin xin “bí kíp”. Minh đứng đó, giữa cơn bão ngợi ca, mỉm cười kiêu hãnh. Anh yêu cổ phiếu ấy, yêu như một gã si tình yêu người tình hoàn hảo, yêu như con hươu yêu cặp sừng lộng lẫy trên đầu – thứ biến anh từ kẻ vô danh thành vị vua của thị trường.
Nhưng tình yêu mù quáng ấy đã âm thầm gieo hạt giống của tai họa. Minh không còn ngồi hàng giờ phân tích nữa, không còn kiểm tra tin tức với đôi mắt sắc lạnh như trước. Khi tin xấu lướt qua – một quý lỡ nhịp, một đối thủ lăm le – anh nhún vai, tự nhủ: “Chuyện nhỏ thôi. Cổ phiếu này là bất bại.” Anh không chốt lời, vì sao phải bán khi mình đang ôm một con gà đẻ trứng vàng? Anh gạt lệnh cắt lỗ sang một bên, vì “mình là kẻ hiểu rõ nó nhất, mình không thể sai”. Từng bước, Minh trượt khỏi cái bệ vững chắc mà anh từng tự xây, để rồi đứng chênh vênh trên đỉnh cao của sự kiêu ngạo.
Rồi một buổi chiều trời giông bão, thị trường rung chuyển như đất trời sụp đổ. Tin đồn lan nhanh như dịch bệnh: công ty dính nghi án gian lận. Giá cổ phiếu lao dốc, từ đỉnh núi cao ngất ngưởng rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm. Bạn bè anh bán tháo, đồng nghiệp anh chạy trốn, nhưng Minh vẫn đứng đó, bất động. Màn hình đỏ rực như máu, nhưng anh tự nhủ: “Nó sẽ hồi thôi. Nó là niềm tự hào của mình, nó không thể phản bội mình!” Anh bám víu vào cổ phiếu ấy, như con hươu bám vào cặp sừng để giữ lấy chút kiêu hãnh cuối cùng, dù nó đang kéo anh lao xuống vực.
Cho đến một buổi sáng lạnh lẽo, sự thật phơi bày như lưỡi dao sắc lẹm: công ty thừa nhận sai phạm, cổ phiếu bị đình chỉ giao dịch. Giá rơi tự do, không còn điểm dừng. Tài khoản của Minh tan biến, từ một đế chế rực rỡ giờ chỉ còn là đống tro tàn lạnh ngắt. Anh ngồi đó, trong căn phòng tối om, đôi mắt mờ đi vì những con số nhảy múa trên màn hình. Tiếng chuông điện thoại réo vang từ bạn bè, từ gia đình, nhưng anh không nghe. Anh đã thua, không phải vì thị trường, mà vì chính mình. Như con hươu mắc kẹt giữa khe núi vì cặp sừng lộng lẫy, Minh nhận ra anh đã tự trói mình bằng sự kiêu ngạo và mù quáng.
Từ ngày ấy, Minh bước tiếp trên thị trường, nhưng không còn là chàng trai ngạo nghễ của ngày xưa. Anh mang theo vết sẹo sâu hoắm trong tim, nhưng cũng mang theo một bài học đắt giá: vinh quang có thể khiến bạn ngẩng cao đầu, nhưng ngay lúc ấy, bạn phải cúi xuống nhìn xem đôi chân mình còn đứng vững hay đã chênh vênh bên bờ vực. Trên thị trường này, kẻ thù đáng sợ nhất không phải là một cổ phiếu tồi, mà là sự tự mãn khi bạn nghĩ mình đã nắm trong tay cả thế giới. Giữ mình khi thị trường đỏ lửa là bản lĩnh, nhưng giữ mình khi tài khoản xanh rực rỡ mới là trí tuệ đỉnh cao.
Câu chuyện của Minh lan truyền khắp các quán cà phê, các nhóm chat, không phải như một khúc ca chiến thắng, mà như một lời cảnh tỉnh rợn người. Thị trường chứng khoán, rốt cuộc, là một sàn đấu nơi vinh quang và thảm họa chỉ cách nhau một nhịp tim.
viết thành bài cho tôi đăng nhóm facebook nhé